Monday, July 12, 2010
Miley's 1st birhday party
Friday, June 11, 2010
Những buổi chiều êm

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối …
[ Xuân Diệu – Tương tư chiều]
Thật ra, những buổi chiều êm, đối với rất nhiều người, là giờ phút bắt đầu của hội lễ. Vào thời khắc tàn đi của ngày, kết thúc 1 tour mệt nhọc với nắng và bụi và lang thang xứ lạ với những con người xa lạ, là lúc được về lại với SG, và với những người ta quen thân để bắt đầu hội lễ. Thường đám hướng dẫn chúng ta hẹn hò ở Ciao, hay Lahabana, nói chung là 1 quán càfê nào đó có không gian đủ rộng rãi cho những tấm thân mệt mỏi được thoải mái và lười biếng duỗi ra, có âm điệu đủ êm đềm để xoa dịu những cái đầu đã phơi nắng cả ngày và có đủ kiên nhẫn để chờ đợi cả lũ lao nhao tề tựu đủ lẫn có đủ sức chịu đựng sự ồn áo náo nhiệt của những bầu máu nóng sôi nổi. Nếu đó là ngày không tour thì càng là 1 lí do để chiều êm phải là hội lễ. Đi tour phải trang điểm để che chắn ánh mặt trời nhiệt đới gay gắt từ trên trời đổ xuống và từ mặt nước hắt lên, nhưng không đi tour thì chiều đó lại càng phải điểm trang. Cứ chiều êm xuống là 1 quán càfê hay có khi đứng ngồi phất phơ ngay trước Opera house, rồi khi đông đủ là 1 quán ăn ngon như Cây Tre, Hương Đồng, Hàn Quốc … nếu trễ hơn nhiều thì là Tân Hải Vân. Hôm cả bọn đi Bonsai, gặp bao nhiêu là gương mặt quen thuộc. Bonsai lúc đó mới ra đời còn non hiền ngoan ngoãn. Sau ăn uống là 1 càfê nữa, hoặc là xuống lề đường ăn chè, hoặc là leo lên lầu 23 nhảy nhót.
Có những buổi chiều êm tour ôm gọn luôn tới tối. Đó là lúc kiếm ra tiền nhiều hơn đối với nhiều người và cũng là lúc mệt mỏi chán nản hơn với 1 số người khác. Mệt mỏi là khi tour bao gồm ăn tối mà ăn tối lại ở trên tàu ( trên sông Sài Gòn, dĩ nhiên. Ah cũng có lúc lênh đênh trên
Đó là lúc mệt mỏi. Còn lúc vui là lúc chiều êm chuẩn bị đi tiếp tour option. Massage hoặc là dinner. Dĩ nhiên dinner trên Bonsai. Dĩ nhiên để bán được dinner ta phải khuyên khách skip lunch. Dĩ nhiên tour có lunch excluded. Dĩ nhiên khách sạn phải xa trung tâm.Thành ra dĩ nhiên ta hốt được 1 số bạc đáng kể. tài xế thì cứ 1 em 2 đồng vô cùng cảm kích. Có 2h chờ đợi mà thôi. Thời hoàng kim dinner là Kouni, với lại pandaw úp chym đau chym ( up stream down stream). Phê là tour có half day free mà lại hem có Củ Chi. Thành ra mình có thể bán, 1 em 25 đồng ( giá hồi đó hem bít giờ sao nha). Kouni hồi đó ngon, hem bít giờ sao. Nói chung cái gì lên đến đỉnh rồi cũng phải xuống. Bonsai cũng vậy. Giờ bán Bonsai dinner đâu có dễ, cũng không lời mấy vì giờ mắc wá. Hồi đó buffet mà có 17 đồng thôi, lại có salsa cho mà nhảy, tha hồ bán. Ta thích bán 1 phần vì tiền 1 phần vì có tie a yellow ribbon round the old oak tree - if you still want meeeee, sông nước mênh mông và 1 con tàu gỗ. Có bữa ra tàu bằng xích lô vì triều cường, không biết đâu là bờ sông đâu là dòng sông.
Còn không bán ăn tối thì bán massage. Thời hoàng kim của massage là Ofakim. Dĩ nhiên ta phải chia cho trưởng đoàn, mà có hề chi vì tất cả những gì ta phải làm chỉ là 1 cuộc điện thoại. Còn lại tự trưởng đoàn lo liệu. 1 tuần 3,4 xe , có khi dồn chung vô 1 tối. Dành nhau massage, ai bán xong trước gút danh sách trước sẽ được massage sớm về ngủ sớm. Còn trâu chậm phải uống nước đục đi massage lúc 11h khuya. Hình như khoảng 15 tuần như thế, có đêm xong xuôi khách yên vị cởi truồng nhắm mắt rồi thì ta chạy xe về nhà một mình, ghé lề đường Thái Văn Lung ăn tô bánh canh.
Thì những lúc bận rộn với tiền ta vẫn có bạn hiền chờ ta. Có khi cả bọn ngồi trên những chiếc ghế xoay trong mimi spa chờ ta xong xuôi rồi cùng nhau băng qua đường ăn chè Nam Bộ. Vô cùng ấm áp.
Những buổi chiều êm còn hoài trong tâm tưởng của ta là không gian thoáng đãng của những năm đầu thập niên 80, trên bãi cỏ trước rạp Rex và trên đầu thì ríu ran ngàn ngàn cánh én ngập trời. Giờ Eden bị đập, những cánh én đó sẽ đi đâu về đâu?
Chiều êm ái thêm nữa là khi có mùi mát lạnh và thơm tho của những nhà hàng SG đầu thập niên 80. 1 cái mùi kì lạ éo tả nổi, cộng với tiếng bát đĩa lanh canh, mà ngày xưa chỉ cần đẩy cánh cửa kính của Maxim hay Caravelle, bước vô , là hồn ta sẽ tràn ngập. vậy mà bây giờ không 1 cái nhà hàng nào có được, biết tìm kiếm nơi đâu?
Cũng có lúc chiều êm rơi xuống theo những giọt mưa lạnh lẽo. Nếu ở trong thành phố sẽ thấy những bóng người bị mưa nhuộm đen kịt bước qua những vũng nước đọng 1 cách vội vã như đang trốn chạy. Nếu ngồi trên xe bus sẽ thấy wa cửa xe rắc đầy hạt nước là những bóng người ngồi buồn bã chờ xe nổi bật trên nền những bảng quảng cáo sáng rực. Nếu nằm ở trong phòng vào 1 chiều mưa, lắng nghe mưa, và nghe “ rồi nhiều đêm hoang mang lang thang những con đường …”, thấy tà áo xanh của Phương Vy bay trên nền trời chiều biếc,chỉ thấy ta tan loãng vào hư vô.
Nhưng theo ta chiều êm ái nhất là 1 chiều ta thong dong chạy xe về nhà, khi thành phố dần lên đèn, và trong xóm tiếng nồi niêu khua leng keng, và mùi cơm tối nóng sốt đón ta từ ngoài ngõ. Tưởng chiều là lúc cô đơn hiu quạnh nhất, thật ra là lúc có thể đầm ấm nhất mà ta không biết về lại đó thôi.
Saturday, February 27, 2010
Baby I'm back

vậy thì ngày mai tết nguyên tiêu, lão bà bà ta đây sẽ cùng với các trai đẹp gái sinh khỏa thân iu nước ngồi chồm hổm khoan thai lấy bánh mì đặc guột nóng ròn quệt zô nước xào me trên dĩa ốc mỡ mà bình thơ dưới vầng nguyệt lộng lẫy nha nha. Sẵn đây lão bà bà xin hân hạnh giới thiệu tập thơ đầu tay chưa xuất bản lần nào đã tái bản lần 2 của nhà thơ nổi tiếng chưa ai biết đến: Nguyễn Tiên Yên ô ỳe
Tập thơ được in trang nhã, với tựa đề vô cùng đứng đắng sẽ được bật mí trong post lần sau, do nhà xuất bản Black Horse Haus xuất bản. Lời giới thiệu do nhà dâm thư học Tàng Kinh Các chấp bút, lời bàn do tiến sĩ dục lạc học Nguyễn Nhược Ngu bàn ( ủa sao blog này hem cóa icon là sao là sao), và buổi gặp gỡ dưới vầng nguyệt nguyên tiêu ngày mơi sẽ là 1 buổi dịch thơ này từ tiếng Yoni sang tiếng Hebrew ô ỳe, người dịch sẽ là nhà dịch giả lừng danh Linga Nguyễn teng teng teng tèng ...
Vậy đi, mai sẽ có bài tường thuật.
PS: to già Tàng kưng, số đt nè 09 03 878 161
Monday, September 21, 2009
Dưới bóng hòang lan
Thanh bước lên thềm, đặt vali trên chiếc trường kỷ, rồi ngó đầu nhìn vào trong nhà: bóng tối dịu và man mát loáng qua những màu sắc rực rỡ chàng đem ở ngoài trời vào; Thanh chưa nhìn rõ thấy gì cả; một lát, quen bóng tối, chàng mới nhận thấy cảnh tượng gian nhà cũ không có gì thay đổi, cũng y nguyên như ngày chàng đi xưa. Sự yên lặng trầm tịch đến nỗi Thanh trở nên nghẹn họng; mãi mãi chàng mới cất được tiếng lên gọi khẽ:
- Bà ơi!
Một cái bóng lẹ làng từ trong vụt ra, rơi xuống mặt bàn; Thanh định rõ nhìn: con mèo của bà chàng, con mèo già vẫn chơi đùa với chàng ngày trước. Con vật nép chân vào mình khẽ phe phẩy cái đuôi, rồi hai mắt ngọc thạch xanh dương lên nhìn người. Thanh mỉm cười lại gần vuốt ve con mãn:
- Bà mày đâu?
Thanh bước xuống giàn thiên lý. Có tiếng người đi, rồi bà chàng, mái tóc bạc phơ, chống gậy trúc, ở ngoài vườn vào. Thanh cảm động và mững rỡ, chạy lại gần.
- Cháu đã về đấy ư?
Bà cụ thôi nhai trầu, đôi mắt hiền từ dưới làn tóc trắng đưa lên nhìn cháu, âu yếm và mến thương.
- Ði vào trong nhà không nắng cháu.
Thanh đi bên bà, người thẳng, mạnh, cạnh bà cụ gầy còng. Tuy vậy chàng cảm thấy chính bà che chở cho chàng, cũng như những ngày chàng còn nhỏ.
- Nhà không có ai ư bà?
- Vẫn có thằng Nhân, hôm nay nó đi đong thóc bên kia xóm. D- chốc nó về. Con đã ăn cơm chưa?
- Dạ chưa. Con ở tàu về đây ngay. Nhưng con không thấy đói.
Bà nhìn cháu, giục:
- Con rửa mặt đi, rồi đi nghỉ không mệt. Trời nắng thế này mà con không đi xe ư?
Thanh cười:
- Có một tý đường đất, cần gì phải xe. Con đi bộ hàng ngày cũng được.
Nhưng Thanh cũng vẫn theo lời bà. Chàng đến bên bể múc nước vào thau rửa mặt. Nước mát rợi và Thanh cúi nhìn bóng chàng lay động trong lòng bể với những mảnh trời xanh tan tác.
Tất cả những ngày thuở nhỏ trở lại với chàng. Thanh vắng nhà đã gần hai năm nay, vậy mà chàng có cảm giác như vẫn ở nhà tự bao giờ. Phong cảnh vẫn y nguyên, gian nhà vẫn tịch mịch và bà chàng vẫn tóc bạc phơ và hiền từ.
Trên trường kỷ, ngọn đèn con và cái điếu cũ kỹ. Con mèo già tròn mình nằm bên cạnh, mắt lim dim trong sự bình yên và nhàn nhã. Thanh trông thấy cảnh ấy đã nhiều lần. Lần nào trở về với bà chàng, Thanh cũng thấy bình yên và thong thả như thế. Căn nhà với thửa vườn này đối với chàng như một nơi mát mẻ và hiền lành, ở đấy bà chàng lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi để mến yêu chàng.
- ấy, bà làm gì thế? Bà để mặc cháu.
Bà cụ vẫn không thôi phẩy chiếc phất trần lên đầu giường:
- Ðã lâu không có ai nằm nên bụi bám đầy khắp cả.
Thanh phải để mặc cho bà sửa chiếu và xếp lại gối. Chàng thấy mình bé quá.
- Cháu đi nghỉ chẳng mệt. Ðể bà hái mấy lá rau nấu canh ăn cho mát.
Bà cụ đi ra. Thanh bỗng thấy mệt mỏi. Chàng lặng nằm xuống giường, ruỗi chân tay, khoan khoái. Ngoài khung cửa sổ, trời xanh ngắt ánh sáng; lá cây rung động dưới làn gió nhẹ. Một thân cây vút cao lên trước mặt. Cùng một lúc, chàng lẩm bẩm: "cây hoàng lan!", mùi hương thơm thoang thoảng đưa vào. Thanh nhắm mắt ngửi hương thơm và nhớ đến cái cây ấy chàng thường hay chơi dưới gốc nhặt hoa. Ðã từ lâu lắm, ngày mới có căn nhà này, ngày cha mẹ chàng hãy còn. Rồi đến ngày một bà một cháu quấn quít nhau. Thanh ra tỉnh làm rồi đi về hàng năm, các ngày nghỉ. Bây giờ cây đã lớn.
Thanh thấy tâm hồn nhẹ nhõm tươi mát như vừa tắm ở suối. Chàng tắm trong cái không khí tươi mát này. Những ngày bận rộn ở tỉnh giờ xa quá. Khu vườn với các cây quen đã nhận biết chàng rồi.
Nghe tiếng bà đi vào. Thanh nằm yên giả vờ ngủ. Bà lại gần săn sóc buông màn, nhìn cháu và xua đuổi muỗi. Gió quạt đưa nhẹ trên mái tóc chàng. Thanh vẫn nằm yên, nhắm mắt nhưng biết bà ở bên mình. Chàng không dám động đậy, yên lặng chờ cho bà lại đi ra. Bà xuống bếp làm cơm hẳn. Tiếng dép nhỏ dần.
Chàng cảm động gần ứa nước mắt. Bà yêu thương cháu quá, giờ chỉ có mình cháu, với mình bà. Mà bà làm bếp có một mình thôi ư? Không, hình như có tiếng người khác nữa, tiếng trong và mau hơn. Thanh lắng nghe: một tiếng cười sẽ đưa lên. Tiếng ai? Nghe quen quá mà Thanh không nhớ được.
Chàng lẳng lặng ngồi dậy, tỳ trên cửa sổ, cúi mình nhìn ra phía ao. Bóng cây hoàng lan lay động cả một vùng. Chàng chợt nhớ, chạy vùng xuống nhà ngang, gọi vui vẻ:
- Cô Nga...
Người thiếu nữ đương nhặt rau nghe tiếng gọi vội ngửng đầu: một nụ cười, đôi mắt trong sáng lên; rồi tiếng nhẹ nhàng:
- Anh Thanh! Anh đã về đấy à?
Thanh đứng tựa bên cột, chưa trả lời. Chàng nhìn cô thiếu nữ xinh xắn trong tà áo trắng, mái tóc đen lánh buông trên cổ nhỏ, bên cạnh mái tóc bạc trắng của bà chàng. Cô Nga, cô bé hàng xóm vẫn sang chơi với chàng trong vườn, và mỗi lần về, chàng lại gặp ở nhà như một người thân mật.
Một lát cô Nga nói:
- Anh Thanh độ này khác hẳn trước. Anh chóng nhớn quá.
- Tôi vẫn thế đấy chứ.
Bà cụ cúi trên rổ rau, không nhìn cháu đáp:
- Cô trông em có phải gầy đi không. Không bằng độ còn ở nhà.
Nga ngửng nhìn Thanh, cười:
- Ðấy em có nói sai đâu. Anh trông lại đen đi nữa.
Lá rau tươi xanh ngắt bên bàn tay trắng hồng nhỏ nhắn. Thanh cũng ngồi ghé xuống. Thế là lại như lúc còn ở nhà, ngày ngày chàng cũng vẫn với Nga xuống bếp xem bà làm cơm. Câu chuyện vẫn vui vẻ và vẫn đậm, có lúc chàng lầm tưởng Nga chính là em gái ruột của mình.
Lúc Nga bưng cơm đặt lên bàn, bà cụ bảo cô thiếu nữ:
- ở đây ăn cơm một thể, cháu ạ.
Thanh nhìn lên:
- Ăn cho vui, cô Nga.
- Xin phép cụ và anh thôi, em vừa mới ăn cơm xong ở nhà. Em đứng đây cũng được chứ gì.
Thanh ra vẻ không bằng lòng:
- Không, cô phải ngồi ăn cơ. Cô làm khách mãi.
Nga sợ, vén áo ngồi bên cạnh bà cụ, nhưng nàng chỉ ăn nhỏ nhẻ, cầm chừng, và buông đũa luôn để xới cơm cho Thanh. Bữa cơm vui quá. Thanh ăn rất ngon miệng, lòng thư thái và sung sướng. Thỉnh thoảng chàng nhìn đôi môi thắm của Nga, hai má hồng. Và nụ cười tươi nở, nàng nhìn lại Thanh, một chút thôi, nhưng bao nhiêu âu yếm.
Ngoài vười, trời vẫn nắng. Giàn thiên lý pha xanh một bên tà áo trắng của Nga. Những búp hoa lý non và thơm rủ liền trong giàn, lẫn vào đám lá. Gạch mát và phủ rêu khiến Thanh nhớ lại hai bàn chân xinh xắn của Nga, ngày nào, đi trên đó. Hai bàn chân nhỏ, lấm tấm cát, để dấu tự ngoài ao trở về... Chàng đột nhiên mỉm cười, rồi hỏi:
- Cô Nga có còn hay đi nhặt hoàng lan rơi nữa không?
Nga cũng cười hơi thẹn:
- Vẫn nhặt đấy. Nhưng không có ai tranh nữa.
Nàng nhìn Thanh, nắng như tụ lại những hình ảnh tự bao giờ, và sẽ vuốt mấy sợi tóc mai ra một bên. Thanh thấy quả tim đập nhẹ nhàng.
Bà cụ thì mải nhìn cháu. Bác Nhân khoanh tay đứng dựa bên cột nghe; bác cũng vui mừng vì thấy cậu về, vẫn khỏe mạnh và xinh trai như ngày trước. Còn cô Nga vẫn tươi đẹp và vui vẻ như thế. Có cô nhà cũng đỡ vắng, và bà cậu cũng đỡ buồn; hàng ngày cô chạy sang chơi giúp đỡ bà cụ giã cối trầu và nói chuyện đến người đi vắng ở trên tỉnh đã lâu không về thăm nhà.
Bữa ăn xong. Thanh với Nga đã trở lại thân mật như khi còn nhỏ. Thanh dắt nàng đi thăm vườn; cây hoàng lan cao vút, cành lá rủ xuống như chào đón hai người. Có lúc gần nhau, Thanh thấy mái tóc Nga thoang thoảng thơm như có giắt hoàng lan. Nhưng hoa lan chưa rụng, vẫn còn tươi xanh ở trên cành, Nga bảo Thanh:
- Những ngày em đến đây hái hoa, em nhớ anh quá.
Thanh chẳng biết nói gì; chàng vít một cành lan xuống giữ ở trong tay để Nga tìm hoa, rồi nhẹ nhàng buông ra cho cành lại cong lên. Nắng soi vào vai hai người, nhưng dưới chân đất vẫn mát như xưa.
- Bao giờ anh lên tỉnh?
- Ngày mai thôi. Kỳ này được nghỉ ít. Nhưng mai kia, tôi sẽ về ở đây lâu hơn.
Lòng Thanh dịu lại. Nga đến bên bể múc nước rửa hoa, rồi xếp bầy lên trên quả trầu. Bà cụ nhìn cô, âu yếm:
- Hoa hãy còn non lắm, sao hái sớm thế, con?
Nga thưa:- "Anh con hái đấy ạ"
và nàng nhìn Thanh mỉm cười.Ðêm ấy, một bà, một cháu với một cô láng giềng chuyện trò dưới bóng đèn mãi tới khuya, khi trăng lên. Qua vườn, Thanh ti-n Nga ra đến cổng, đi qua hai bên bờ lá đã ướt sương. Mùi hoàng lan thoang thoảng bay trong gió ngát. Không lưỡng lự, Thanh cầm lấy tay Nga, để yên trong tay mình, Nga cũng đứng yên lặng. Lâu lâu, Nga rút tay sẽ nói:
- Thôi em về.
Thanh đi trở vào rất thong thả. Có cái gì dịu ngọt chăng tơ ở đâu đây, khiến chàng vương phải. Chàng đến trường kỷ ngồi ở bên đèn.
<><><><><><><><><><><>
Sáng hôm sau, Thanh đã phải lên tỉnh. Chiếc vali chàng nặng những thức quà bà chàng đã ban cho. Thanh cầm mũ đứng nghe lời khuyên bảo ân cần của bà dưới giàn hoa lý. Chàng vẫn bé quá và lại đi xa.
Tới cổng, Thanh còn đứng lại nhìn cây hoàng lan và các cây khác trong vườn. Bác Nhân nhanh nhảu cầm đỡ vali cho chàng, Thanh dặn khẽ:
- Bảo tôi có nhời chào cô Nga nhé.
Rồi chàng bước ra đi nửa buồn mà lại nửa vui. Thanh nghĩ đến căn nhà như một nơi mát mẻ và sung sướng để chàng thường về nghỉ sau việc làm. Và Thanh biết rằng Nga sẽ vẫn đợi chàng, vẫn nhớ mong chàng như ngày trước. Mỗi mùa cô lại giắt hoàng lan trong mái tóc để tưởng nhớ mùi hương.
[ Thạch Lam]
Tuesday, September 8, 2009
Hẹn tới bạc đầu
Có lúc tôi thuộc lòng câu càm ràm đầu môi của má, “lúc già khổ lắm nghen…”. Quãng đó tôi mới sinh, còn ở cử, làm gì má cũng rầy, thò chân xuống giường má nói lúc già sẽ mỏi, liếc qua trang báo má cảnh cáo lúc già mắt mờ, nằm chán nhừ cả người nhưng mới ngồi dậy má cằn nhằn, lớn tuổi đau lưng cho mà coi…
Tôi giả bộ nghe lời má, nhưng nghĩ thầm, mình đâu có tính là sẽ sống tới… già, thật lòng. Mười năm trước tôi đã mơ tới viễn cảnh mình trở thành một bà già vui vẻ, quậy tưng với đám cháu. Năm năm trước, tôi thấy lo việc mình xấu sẵn, về già chắc xấu sâu sắc lắm, tốt nhất là đừng để ta già. Giờ thì tôi quên luôn chuyện mình sẽ già, quên là sẽ gặt những ngày từng gieo. Mất ý thức về một tương lai mà tôi sẽ có.
Bí quyết sống trường thọ. Bảy cách để tuổi già minh mẫn. Tuổi cao, sống chung cùng huyết áp. Những bài báo đại khái giống vậy, tôi bỏ qua, cảm thấy chúng không dành cho mình. Không lo việc chân lúc này đang bước có liên quan tới cái đầu gối bốn mươi năm sau. Hay miệng lúc này đang ăn liên quan tới răng bốn mươi năm nữa. Hay lúc này coi ti vi sẽ liên quan tới mắt bốn mươi năm sắp tới. Quy từng ấy năm ra ngày, thấy mù mịt gì đâu. Tôi hay nói vui với bạn bè, hẹn bạc đầu nghe đã sợ, thôi đừng có hẹn kiếp sau. Chẳng làm chi hết, chỉ nặng nề, ngơ ngác thêm thôi.
Cũng do nhiều lúc, hôm nay sống cho hôm nay còn chưa xong, lo chi xa ngái. Bữa nay vẫn còn nợ thằng con lời hứa đi công viên, nợ ba mấy bài thơ ông nhờ đánh máy giùm, đứa em họ nằm viện hai ngày rồi mà chưa đi thăm được, cuốn sách đang đọc dỡ, hoa sân sau sắp tàn mà tâm chưa yên để ngắm. Những việc đó chắc phải đến mai mới làm, nên nghĩ tới nhiều lắm là đến tối mai.
Trong một loạt ước mơ : trở thành… tỉ phú (dù chưa biết bằng cách nào), bỗng dưng xinh đẹp (vụ này còn mờ mịt hơn), lên đỉnh everest (còn gì tuyệt vọng bằng)… thì sống dai, sống thọ là thứ hy vọng không bao giờ tôi nghĩ tới. Tôi hơi cực đoan, nghĩ đời như chewing-gum, càng nhai lâu càng nhạt dần, nên tôi thích kết thúc như một viên kẹo, đầy dư vị ngọt ngào.
Nhưng sự rầy rà của má tôi đã nhắc một sự thật, có thể tôi sẽ già (với bao nhiêu là bệnh tật ho hen nếu hiện tại bây giờ cãi lời má), mùa xuân sẽ đến và đi ngoài ngõ, dù tôi có thích hay không. (Theo lời má) cái gì tôi làm hôm nay sẽ lãnh hậu quả lúc về già, nhân quả tại chỗ, khỏi chờ kiếp này kiếp nọ… Tôi phải đi cho hết cái đời xa thăm thẳm, dù nhiều khi sợ quá, phải giả bộ quên đi. Tôi sẽ trở thành bà già, chắc chắn. Vì má tôi nói vậy. Vì lúc này gặp mấy bà già thiệt ngộ.
Ví dụ như bà già này, trong truyện vui, có tên cướp kia xách súng lên cướp tàu điện ngầm, gã dọa không giao vàng vòng tiền bạc ra sẽ bị cưỡng hiếp không thương tiếc, một bà cụ móm mém cười khà khà, ậy, chú nói thì chú phải giữ lời nghen.
Ví dụ như bà già này, cũng trong truyện vui, có bà cụ một trăm hai mươi bốn tuổi tự dưng bị đau lưng, bà than với mấy đứa cháu chắt, nói “chắc cố sống hong thọ quá, bây ơi. Anh nhà báo kia lại phỏng vấn cụ, lúc ra về anh bịn rịn, “gặp cụ lần này không biết còn có lần sau…”. Bà cụ tỏ ra thương xót, “chú em còn trẻ, bị bệnh sao mà bi quan vậy ?”
Hay như bà già này, là chuyện thật, bà thím tôi chín mươi hai tuổi rồi, góa bụa bốn mươi năm, lúc này sáng sáng hay ngồi than, đêm qua có thằng cha nào đòi chun vô mùng tao, làm ngủ ngê không được gì hết. Những buổi chiều, bà rón rén đi xếp quần áo nhét chật cái túi vải, rồi thì thầm, “có người rủ tối nay trốn đi”, rồi ngồi bên cửa sổ đợi. Sáng hôm sau gặp bà đem hành lý cất vào tủ, hỏi bà sao còn ở đây, bà lại thầm thì, mấy đứa con còn nhỏ quá, bỏ đi tội tụi nó. Nghe vậy, đám con bà ngồi khóc, già mà còn khóc.
Lâu lắm, tôi mới lại tơ tưởng cái ngày mình trở thành bà già…
Nguyễn Ngọc Tư
Thursday, March 19, 2009
Nhật ký cho con: ngày 19 tháng 3 , 09
Tối hôm qua có thể nói là lần đầu tiên mẹ cảm nhận con rõ rệt nhất, con đạp. Mẹ lăn nghiêng qua bên phải bên trái gì con cũng không chịu, cuối cùng mẹ nằm ngửa ra thì con tạm im. Tới sáng con lại đạp nữa, con đói hay con có gì khó chịu, con cần gì ở mẹ không? Mẹ làm gì được cho con? Mẹ thương con lắm. Mẹ thật là 1 người mẹ tệ quá, mẹ không biết làm gì cho con cả.
Sáng nay mẹ ăn 1 cái trứng, uống sữa, ăn chuối … rồi khi ngồi máy tính làm việc mẹ uống thêm sữa nữa, khi dốc cạn ly mẹ nghĩ, mẹ sẽ làm tất cả vì con, nghĩ tới đó mẹ chợt trào nước mắt vì vui sướng.
Mẹ đang đọc nhật kí vượt cạn của mẹ Bin bên WTT, mẹ Bin thật dũng cảm và giỏi chịu đựng, mẹ cũng sẽ vì con mà như thế, mẹ thương con. Đọc mà ràn rụa nước mắt, thương bạn, thương mình, thương nhất là con.
Bây giờ thì bất cứ chuyện gì mẹ làm, mẹ nghĩ, là dành cho con.
Hãy ở bên mẹ nha con thương của mẹ.
Thursday, December 4, 2008
Tình huyễn
sói đồng hoang theo kiếp sống phù du
khi tà dương lặn chết phía sau đồi
anh hú gọi tiếng muôn trùng cổ quái
.
cầm trên tay một linh hồn tê tái
ôm trăng tàn đi về phía sầu bi
lạnh hư không nghe những tiếng oan nghì
dưới cổ mộ máu gào câu thống thiết
.
hạt bụi này hóa thân từ nguyệt huyết
thác trầm luân đi suốt kiếp phù hoa
giữa cô liêu ngồi đợi cuộc giao hòa
cho sinh tử tử sinh vòng tục lụy
.
cõi này thật hay mơ màng túy lúy
bóng người đi hay bóng quỷ vờn bay
anh ngỡ ngàng khóc ngất cuối cơn say
rồi chợt tỉnh hình hài thân giả tướng
.
rồi gom hết những yêu thương ngại chướng
chôn huyệt sâu xương cốt rã màu tang
anh quay về nơi hỗn độn mang mang
chào vĩnh biệt cõi tồn sinh tịch diệt.
( 8/2008)
[ Thơ Tàng Kinh Các tặng Koala ]
Wednesday, December 3, 2008
Đà Lạt và em của những ngày xưa

1.
Hồi xưa thuở còn vừa đi học vừa đi làm, em đã đi Đà Lạt hầu như mỗi tuần. Đó là những buổi sáng thành phố còn chìm trong giấc ngủ sâu, vào thời khắc con người cảm thấy cô đơn mệt mỏi nhất trần gian, khi phải ra đi trên con đường lẻ loi, dưới ánh đèn đường lạnh lẽo , đi qua những cánh cửa sắt đóng im ỉm, những hàng cây đen, những mặt đường vắng im như đang chết! Những mưa về sáng càng làm buồn bã hơn 1 chuyến đi đầy những người lạ, mà niềm vui và nỗi háo hức trước chuyến đi xa của họ không giải thóat được cho em nỗi cô đơn vô hình lúc nào cũng bóp chặt lấy trái tim vào mỗi sáng đầu tiên của cuộc hành trình.
.
Hồi đó vừa đi học vừa đi làm và em chập chững bước vào đời với công việc của 1 HDV tiếng Việt. Công việc của hướng dẫn viên là đến văn phòng lấy ba món đồ lặt vặt như thùng đá ướp khăn lạnh, quà để sổ xố trên đường về v.v… xe cũng chờ ở đó, rồi 5h sáng xuất phát đi đón khách lòng vòng khắp thành phố. Thường thì xe chỉ đón chừng 3 điểm. Tới 6h xe quay lại văn phòng đón thêm 1 mớ các khách khác đã đến bằng taxi rồi khởi hành đi. Suốt thời gian làm hdv tiếng Việt, em chỉ làm cho mỗi VHV, hồi đó văn phòng nằm sát bên sân tennis của NVH LĐ, mỗi sáng họp công ty cả đám ngồi uống càphê dưới bóng cây cao to, mỗi chiều ngồi chờ nhau ra về tha hồ nhìn ngắm các bà các cô đi khiêu vũ tại vũ trường ngay trước mặt. Công ty thường họp dưới bóng cây xanh mát, em hay giữ chổ cho anh C. chuyên môn đi họp trễ, ngồi kế em. Có bữa em cằn nhằn:
_ Đi họp kì nào cũng trễ hết zạ?
_ Ai biết, bữa nào vừa dắt xe ra cũng mắc ỉa hết á.
.
Cả đám cười khùng khục. Ông N. nhìn nhìn, rồi nói tiếp về mấy thay đổi hay những yêu cầu mới của công ty. Ổng luôn chiều chuộng bọn em, vì đám này vừa làm việc tốt, lại cao ráo sáng sủa. Anh B., anh hai trong bọn, cứ thắc mắc hòai:
_ VHV tuyển hdv làm đĩ hay sao á mà đòi tuyển toàn đẹp không.
Em nhớ lần đầu tiên đi phỏng vấn, lúc đó cô Q., hiệu trưởng trường NVDL Sài Gòn chổ em đang học, kêu em lên hỏi:
_ con có muốn đi làm không?
.
Mặt cô còn hờn dỗi em cái vụ em cự lại cô trong chuyến đi thực tập Huế. Chung qui là khi em nằm xuống cái giường ở KS Hương Giang, có mấy con rệp bò ra thiệt là gớm ghiếc. Em không quen ăn ngủ dơ bẩn như vậy ,nên em càm ràm với cổ, trứơc mặt 1 đống sinh viên lớp em. Bữa đó um sùm quá trời, nhưng sau này đi làm em mới hiểu là 1 tour book khách sạn nếu xui , khách có thể bị bắt ở những chổ mình không muốn, và hoàn tòan bị động. Cô Q chắc cũng bị book vô chồ cô không muốn tí nào, vì em nhớ cả đêm cô không ngủ được, tại cái đứa ngu nào nịnh bợ đưa cổ uống viên sủi C, báo hại cổ đi lòng vòng khảo bài , cả trường mắt nhắm mắt mở ngồi lên gục xuống mà phải ngồi chép bài trả bài cho cổ trong đau đớn, để rồi sáng hôm sau cả trường bị Tào Tháo dí trong lăng Minh Mạng, do cả lũ hè nhau ăn cơm hến, mà lăng Minh Mạng chỉ có 1 cái toilet mà thôi. Em thì cùng với mấy bạn trong bọn, ngủ dậy trễ nên ăn bánh mì, được thóat kiếp nạn đứng trước toilet gào thét tên đứa ngồi trong.
.
Cổ hờn dỗi nhưng vẫn kêu em đi phỏng vấn, tại vì em nghe nói mỗi đầu ngừơi đựơc nhận thì trường được trả 1 số tiền đó, và em thì nói chung học hành không đến nỗi tệ, nếu không nói là điểm cao nhất nhì lớp, thi vô lớp hd quốc tế chỉ thi mỗi ngoại ngữ mà em điểm cao nhứt mặc dù em đíu có học thêm trước đó như nhiều bạn trong lớp . Cũng phải nói là tụi trong lớp tưởng em toàn ăn chơi không, đi đâu cũng đi với nguyên 1 đám lâu la đầu trâu mặt ngựa, lớp đại học còn tưởng em chuyên gia đi bão nữa, zu ziên ghia, nói các bạn nghe, em cho dù chuyên gia mặc quần jean rách đi học và đứng lên bỏ lớp đíu thèm học nếu ông thầy dạy như con k. nhưng em hem thích đua xe nha mấy anh. Em chỉ đua patin thoai. Nhớ hồi năm 2 ,1 số anh trong lớp chấp nhận kiếp nạn té bầm mình bầm mẩy chỉ để lấy điểm với em vì em ghiền patin wá đi.
Quành lại chuyện đi làm.
Thế là hôm đó nguyên bầy con gái tha thướt áo dài đi vô sân NVH LĐ. Bởi vậy trong Cái Tưởng Kí: Sheraton em có nói, áo dài khi đi phỏng vấn rất quan trọng. Ngòai việc show hàng, ( covering everything but hiding almost nothing) áo dài cho thấy 1 con người chững chạc, tự tin và biết tôn trọng người khác. Đặc biệt hôm đó ,chuyện mặc áo dài là 1 điểm cộng cho tụi em, tại vì toàn bộ nhân viên VHV mỗi ngày đều mặc áo dài , rất kiêu sa và thanh lịch. Đây là 1 công ty gia đình, mọi người trong vp đều xinh đẹp, trắng trẻo quyến rũ. Ra tiếp bọn em là chị GĐ, chị bận cái áo dài màu vàng đồng cực kì diễm lệ. Trong kí ức em không mờ phai hình ảnh chị GĐ trong bộ áo dài vàng này, cũng như bộ áo dài trắng thanh khiết chị mặc trong bữa đám cưới gả con gái kưng, làm bà ngọai cô dâu ( tức là má của chị đóa) phải thốt lên:
_ Bà sui này mấy lửa rồi mà mặc áo dài trắng như gái trinh zị.
À, còn 1 hình ảnh của chị không bao giờ phai trong kí ức em đó là cái mâm trắng tóat như của chị trong 1 sáng nắng trong bên cầu Hiền Lương, khi chị ngồi đái , tới giờ em vẫn không hiểu tại sao chị không đi vô bụi dùm tụi em, làm tụi em đứng chụp hình có thêm tấm phản quang tự động. Trở lại với buổi phỏng vấn, nếu bọn em chỉ biết có áo sơ mi trắng bỏ vô thùng như mấy cô nhân viên đáng buồn chán thì tụi em rớt từ vòng gởi xe roài.
Rồi sau đó chuyện gì xảy ra, nếu ai đã đọc Cái tưởng Kí JICA ( hehe nói mới nhớ bữa giờ bỏ lửng luôn quên viết típ) sẽ hiểu. Nguyên 1 đám ngồi đó mà hỏi câu nào cũng im thin thít có mỗi em giơ tay trả lời à, nên cuối cùng em được chọn với bạn N. mà thôi.
Vì vậy sau này 2 lần đi thực tập em đựơc đi với bạn N., vui thiệt là vui. Lần đầu với anh T., em út trong gia đình VHV, ảnh đi hd kua gái là chính nên chẳng nói gì nhiều, nên tụi em chẳng học được gì. Lần 2 đi với chị L., hdv kì cựu , vì kì cựu nên chị nói rất nhiều ,vì vậy tụi em cũng kô nhớ gì luôn. Kết quả là sau này em thuyết minh không chịu ảnh hưởng của ai hết, trừ cách dẫn truyện rất duyên dáng em học của cô H. , hdv ngoài Đại Nội ,Huế, trong đợt em đi thực tập với trường.
.
Sau 2 lần đi thực tập thiệt vui và thỏai mái, em bị quăng ra làm hd ngay lập tức. Đầu tiên là 1 gia đình, có con dâu mẹ chồng chị em bạn dâu … ôi tới ngày về các chị khóc giận nhau sưng mắt. Chuyến đi nói chung tốt đẹp, trừ 1 việc là em bưng 1 dĩa đồ ăn làm đổ lên đầu vị con dâu đanh đá nhất nhà. Sau này em rút kinh nghiệm sâu sắc cho bản thân là không bao giờ em bưng fụ các bạn nhà hàng, cho dù các bạn ấy phục vụ chậm cỡ nào , em chỉ đứng nhìn xa xa thoai . Sự cố xảy ra đó không làm em ngần ngại nói là chuyến đi tốt đẹp đó là do sau khi về cậu nhóc con của cô nàng bị đổ nước thịt kho lên đầu gọi đt rủ em đi chơi với cậu của nó, là anh việt kiều trong nhà. Em nghĩ em và anh ấy không có duyên phận với nhau, mặc dù anh rất đẹp trai và em thì háo sắc. Thứ nhất, đây là chuyến đi đầu tiên, và làm việc xa nhà, và em đang chỉ chăm chăm làm tròn nhiệm vụ cho tới khi về tới khách sạn làm em mừng rồi, tâm trí nào đâu mà em kua trai. Nên có lẽ tần số phát sóng của anh ấy em không bắt được, lúc đó, em đang rà theo tần số : công việc hòan thành over , mà thôi. Dĩ nhiên có đôi lúc em bắt gặp anh ấy nhìn em, nhưng em không nhận ra anh ấy là ngừơi trong đòan em dẫn đi, nên em ngó lơ chổ khác. Đây cũng là 1 thiếu sót sau này em luôn ghi tâm: nhớ mặt người trong đòan.
Ngày cuối khi gia đình đi chợ Đà Lạt, em ngồi chờ bên bậc thềm, ngó trời chiều tím đi trong mông lung, anh có ngồi kể em nghe về 1 người không biết mình là ai, và thuộc về nơi nào. Anh không thấy mình thuộc về Pháp, cũng không thấy mình tại VN. Đây là cảm giác em hòan tòan hiểu ra trong những tháng ngày ở Thái Lan sau này, và chính vì thế mà bây giờ em chợt nhớ tới ảnh . Có lẽ ảnh nhìn thấy trong em , lúc đó, nỗi cô đơn vừa chớm , mà anh đang mang nặng trên vai, chứ không hẳn là thấy 1 người đàn bà, dành cho 1 người đàn ông, hay chính xác hơn, thấy 1 niềm chung, giữa 2 người đang bơ vơ, 1 người bơ vơ vì còn xa lạ với công việc và không gian mới giữa những người khách lạ , 1 người bơ vơ vì chỉ là khách trọ ở bất cứ nơi nào. Và em, lúc đó, tuổi đời còn quá nhỏ để hiểu về nỗi cô đơn đang bủa vây mình.
2.
Rồi từ đó, Đà Lạt trở thành 1 nơi thân thiết lạ lùng. Bài thuyết minh về Đà Lạt của em là 1 bài thuyết minh hòan chỉnh nhất, chặt chẽ nhất, chính xác tới từng phút dừng xe, không thừa không thiếu, không câu giờ, không chọc cười rẻ tiền. Chuyện vui em chỉ kể đúng 3 câu chuyện, 1 là chuyện gặp ma khi xe lên đèo Prenn gần tới ngôi nhà ma ngay đỉnh đèo vào ngày đầu tiên. 2 là chuyện con vẹt nói 2 thứ tiếng ngày thứ 2, và ngày thứ 3 em kể chuỵên anh đi thác Datanla. Duy có 1 lần em kể nhiều chuyện vui hơn, tục hơn, cho 1 nhóm bạn trẻ người Hà Nội vào SG học MBA . Lúc đó cả bọn ngồi cuối xe, khách ngủ hết, em cũng đã đi chơi với mấy anh chị đó tối hôm trước , là buổi tối cuối cùng của đòan , đi ăn cháo rồi leo dốc Phan Đình Phùng trong 1 cơn mưa bụi mờ ảo đi hát karaoke, hát bài Rừng Thu người yêu hỡi đến bên em cho đêm nay không tiếc nuối làm các bạn ấy xúyt xoa day dứt nhức nhối chịu không nổi cái sự sến rện của em. Trước đó thì buổi sáng cả bọn đi núi Lang Biang bằng xe jeep, cả đòan chia ra 3 chiếc xe, em đi theo chiếc của các anh chị này và bị hư xe phải dừng lại giữa núi đồi ngơ ngác , nắng vàng thẫm 1 vạc rừng xao xác … Thành ra là thân, ngày về khi khách ngủ hết em xuống ngồi kế các anh thi nhau kể chuyện vui, dĩ nhiên em dành phần thắng sau câu chuyện cậu cả kiên cùng con kiến càng , câu chuyện này hồi lớp đại học giờ Viết em cũng làm cả lũ đầu trâu mặt ngựa bạn em cười bò càng, còn ông thầy giả điếc giả đui không nói gì . Hồi làm sheraton cũng kể chuyện này nè làm nguyên lũ cười lăn lộn sau quầy tiếp tân,làm chị Wendy Duty Manager ra hỏi: tụi bây bị cái giống zì zạ? Phải nói sau này đi hd tiếng Anh, rồi ra nước ngoài, trình độ kể chuyện tiếng Việt của em đã bị mai một hòan tòan.
.
Đi Đà Lạt ngòai thuyết minh về thung lũng, về rừng thông, về suối và thác, về 4 mùa trong 1 ngày, về hoa cỏ trong 1 mùa,( em thích nhất mùa thu vàng hoa mimosa, hay mùa xuân hoa dã quì mọc đầy thung lũng ) về vị vua cuối cùng của Việt Nam, về viên quan bảo hộ Pháp có số phận đen đủi nhất … em còn kể chuyện ma . Nhớ 1 lần đi đòan 1 công ty, tối đầu tiên em cho xe đi 1 vòng hồ Xuân Hương, nơi đường vắng và tăm tối, chỉ có làn nước đen nặng nề của hồ bên cạnh , và kể cho mọi người nghe chuyện ma hồi em học tiếng anh , những câu chuyện trong mấy cuốn sách tiếng Anh bìa đen, tóm tắt ý thôi nhưng cũng đủ để em làm cả xe im thin thít lắng nghe tiếng cô gái đã chết thì thào với cậu bé con trong truyện … Duy chỉ những câu chuyện ma thật sự em đã trải qua ở Đà Lạt thỉ em không kể, không thể làm khách lo lắng tí nào.
.
Thành ra nhiều khi đi làm mà lòng dạ không yên, sau 1 ngày mệt nhọc, đi về phòng ngủ với 1 con ma đen thùi lùi chờ mình, em cảm thấy thật sự khổ sở. HDV không thể đòi ks đổi phòng cho mình, vì các phòng hd ở là free. Thành ra nhiều khi phải ở dưới hầm ks Á Đông, là chịu đêm đêm bị đè muốn nghẹt thở, mà nó thì đen thui, nặng như 1 bức tường đá . Dần dần em quen, vô tới phòng đó là em để tv suốt đêm, đèn suốt đêm, và ngủ quay đầu ngược lại. Có lúc chịu hết nổi sự quấy phá, em xuống bảo tiếp tân đổi phòng, nhưng thường là khi họ đưa em phòng đó là khi ks đã full, không còn cách nào khác, thôi ráng đi em. Chỉ có N. là cứng bóng vía, lại có đạo nên N. không sợ. Có bữa nằm trên lầu 4 ks Golf 2 với N., mỗi đứa 1 cái giường nằm đọc báo mà đột nhiên giường rung như điện thọai đi dộng rung. Em nhìn N., N. cũng vừa hạ báo xuống nhìn em, rồi nó nhảy xuống gầm giừơng tìm xem ai hehehe cửa phòng thì bị gõ liên hồi, nhưng vì có N. đi chung đợt đó em mới có gan ngủ lại phòng Golf 2. Ở Đà Lạt, nếu không bị ma chọc thì không gọi là đã đến Đà Lạt nha. các anh hd và tài xế trong cty gặp hòai, quen luôn, kể: nó đó. Em có thể kể ra vài chổ: góc đường vô KS Lavy, ks Á Đông, ks Mai Lan, ks Novotel và Sofitel thì thôi khỏi phải nói, vừa bước vào phòng đã thấy lạnh nổi gai ốc. KS Á Đông gần chợ thì cầu thang của nó xây kiểu gì mà khách đi lạc hòai, có bữa ngồi hát karaoke thấy khách mình đi lên đi xuống hoài không thóat khỏi cái cầu thang ma quái .
.
Ngòai chuyện ma thì Đà Lạt đẹp tới nổi phải đọc 1 vài ý thơ cho khách nghe, nhất là đọan xe dạo qua bờ hồ Xuân Hương , nơi theo em là 1 trong những bức tranh phong cảnh hữu tình đẹp bậc nhất Việt Nam, lúc đó là lúc phải ngân nga vài dòng diễm lệ:
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt Như đón từ xa một ý thơ. * Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều Để nghe dưới đáy nước hồ reo Để nghe tơ liễu run trong gió Và để xem trời giải nghĩa yêu. * Hàng thông lấp loáng đứng trong im Cành lá im như đã lặng chìm Hư thực làm sao phân biệt được Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. * Cả trời say nhuộm một màu trăng Và cả long tôi chẳng nói rằng Không một tiếng gì nghe động chạm Dẫu là tiếng vỡ của sao băng.
( Hàn Mặc Tử - Đà Lạt trăng mờ )
( sẽ tiếp)
Jaffa: Nơi thời gian dừng lại ...
Jaffa, 1 trong những hiếm hoi thành phố cổ xưa nhất của trái đất còn biết thở , nằm im lìm bên bờ Địa Trung Hải lộng gió. Thành phố có niên đại 9,500 năm này đã trải qua bao nhiêu thăng trầm tan nát , nay còn lại đây những bậc đá mòn nhẵn, những lối đi quanh co nhún nhường, những cổng nhà trầm mặc, và rất nhiều câu chuyện đã xảy ra trong suốt một quá trình lịch sử quá dài so với đời sống ngắn ngủi của mỗi chúng ta.
Nói tới 1 thị trấn cổ xưa, chắc chắn các bạn có thể hình dung đó là 1 thị trấn nhỏ bé , với những ngôi nhà nhỏ bé và những lối đi nhỏ bé, đã mòn vết thời gian. Jaffa đơn giản là thế, chỉ có khác là nó không có những bức tường rêu phong phủ đầy như ở những ngôi làng cổ xưa của Việt Nam, do khí hậu Trung Đông nơi này rất khô hạn, toàn bộ thị trấn bé nhỏ này có rất ít cây cối nếu không kể đến những bụi cây gai và cọ … quạ rất nhiều và kêu những tiếng thê lương.
Trời Địa Trung Hải xanh vời vợi và kiến trúc mái bằng đặc trưng vùng này ( vì hem có tuyết cần chi mái ngói dốc, ô kơ hem?)
Và vì nó có 1 lịch sử sống sót quá dài, nên tôi có cảm giác thị trấn này đã quá mệt mỏi. Nếu nó là 1 con người, tôi có thể hình dung Jaffa ngồi đó, râu tóc bạc phơ bay lắt lay trong gió chiều, nắng chiếu trên làn da đầy nếp nhăn nheo và đồi mồi, đôi chỗ da tróc thành vảy, và có những vết thương sâu trên cánh tay, tuy đã lành, nhưng những vết thẹo còn đó mãi mãi. Trông lão mệt tới nổi không thể nhỏen miệng mỉm cười được nữa, khi có ai đó đi ngang qua, mà chỉ uể ỏai ngước nhìn, rồi tiếp tục thu mình trong kí ức xa xăm…
tường gạch cũ mòn tới nổi trông như đá, và đá cũ mòn trông như gạch vỡ
Khi tôi đi lang thang trên những lối đi nhỏ quanh co giữa những bức tường gạch cũ mòn, bất giác tôi nhớ tới những bóng ma lảng vảng trong phần mộ sau chùa Từ Hiếu ở Huế, những bóng ma đó ít ra còn có da có thịt, còn ở đây cảm giác những linh hồn còn vật vờ quanh những lối mòn cũ nơi này đã khô héo ít nhiều. Biết bao nhiêu cuộc chinh phạt đã diễn ra quanh đây, máu người Hi Lạp, người Ai Cập, người Thổ, người La Mã, người Do Thái, người Nga … đã hòa lẫn vào nhau tự thủa nào. Nơi đây tường gạch cũ mòn tới nổi trông như đá, và đá cũ mòn trông như gạch vỡ. Những viên đá mòn dấu chân của hàng bao nhiêu con người, bao nhiêu triều đại, bao nhiêu số phận, bao nhiêu nước mắt và nụ cười …
Ghé mắt qua khe cửa 1 tiệm hàng đóng im ỉm, nghe như tiếng thời gian cuộn xóay bên trong, như thể thời gian đã được gói lại ,bắt nằm đó vĩnh viễn sau cánh cửa. Có những cánh cửa dẫn vào 1 hành lang với trần nhà hình vòm đặc trưng Trung Đông, sàn lót gạch, với những cánh cửa phòng khóa chặt bằng những ổ khóa rỉ sét : thời gian đã được hóa phép ngưng đọng lại mãi mãi nơi này, và tôi có thể dùng tay vuốt lên thời gian, lạnh ngắt!
Đối với tôi phần thú vị nhất của Jaffa chính là những lối đi nhỏ nhắn lên lên xuống xuống giữa 2 tường gạch cao này. Đong đưa bên cạnh những song sắt rỉ sét là những bảng hiệu của các tiệm tranh, tiệm đồ trang sức… những tiệm tranh ít nhiều còn có sức sống với những bức tranh được trưng ngay trên tường ngòai tiệm, những bức tranh tươi màu tương phản với màu thời gian trên tường gạch níu kéo không ít du khách. Để bước vào nhà bạn phải bước lên vào bậc đá, để rồi đi xuống hầm … những hầm nhà lạnh lẽo, nghe âm âm u u , như thể người ta rơi vào trong 1 hồ nước …
Jaffa ngày nay còn lại những ngôi nhà nhỏ mang đậm dấu ấn kiến trúc vùng Địa Trung Hải, với mái bằng và tường gạch. Người dân sống nhờ vào du khách với những tiệm đồ lưu niệm chất đầy những món hàng hấp dẫn kì lạ , hay dường như tôi đã lạc vào 1 tiệm bán tạp hóa trong Hẻm Xéo của Harry Potter, với những cái vạc đồng sáng choang, những cái cối đồng lớn bé đủ kích cỡ, những tấm thảm cũ đầy vết nhấm, không biết tấm nào là tấm thảm bay, những mề đay với đủ các kí hiệu kì quái dùng để bảo vệ chủ nhân của nó, những chiếc chìa khóa to nặng, trông như chìa khóa mở cửa kho báu của Alibaba ( khỏi cần password là Vừng ơi mở cửa nữa) , những hình nhân bằng gỗ, mắt trợn trừng dọa nạt …, những cái trống da, những cây đàn lya của người Hi Lạp … Nếu bạn sợ, hãy đi những tiệm trông ngoan hiền hơn, với những chiếc T shirt làm quà tặng khi trở về, mang dòng chữ: Gun N’ Moses, hay là Don’t worry be Jewish !
Đồ ăn thức uống vùng Địa Trung Hải không hề kém dồi dào ở đây: dọc đường là cơ man nào những tiệm ăn ngồn ngộn những núi bánh pita mềm , những khay phô mai béo ngon nhất vùng Địa Trung Hải, những dĩa ô liu mọng thơm tho, thêm vào đó là tiếng xèo xèo ngon lành của các kebab thịt cừu đang xoay chầm chậm trong lò …. Nước uống thì có đủ lọai nước ép trái cây mát lành: cam, xoài, dưa hấu, nho … trái nào trái nấy căng mọng, ngọt lịm.
Người dân ở Jaffa hiện tại bao gồm phần lớn là dân Hồi Giáo, 1 ít người Nga và Do Thái sống lẫn với họ, chìm đi rồi tan biến lúc cuối đời, như 1 hạt cát bị gió cuốn đi. Do dân Hồi Giáo chủ yếu sống tụ tập tại đây, tỉ lệ phạm pháp tại đây khá cao.
Clock Square
Quảng trường Đồng Hồ ( Clock Square) nằm ngay trung tâm Jaffa, là dấu ấn của sự giao thoa văn hóa với người Thổ. Tháp đồng hồ được xây dựng năm 1906 , nguyên do rất đơn giản, là lúc đó ít ai có đồng hồ để coi giờ, và tháp được xây vì lợi ích chung. Xung quanh tiệm quán đều liên quan tới người Thổ, ngay đầu đường là 1 đồn cảnh sát đã bỏ phế, bên trong gạch đá ngổn ngang …
Ông hdv đội cái nón Thổ Nhĩ Kỳ đang giải thích cho khách lịch sử của khu vực này, đồn cảnh sát hoang fế sau lưng ông ta.
Tôi đi ngang 1 pháo đài của người Hi Lạp xây từ 3,300 năm trước Công Nguyên, đã sụp đổ hồi đầu thế kỉ . Những hoa giấy mọc đầy quanh đống đổ nát, không còn có thể nhận ra pháo đài ấy hơn 5 ngàn năm trước đã sừng sững đứng đó để bảo vệ vùng đất chiến lược của Jaffa: nơi có thể quan sát tòan bộ dải đất miền duyên hải ở đây. Có cả những họng súng thần công còn sót lại nằm lẻ loi trên đồi …
Jaffa ban đêm rất vắng vẻ, những ngọn đèn vàng ấm áp soi rọi lối đá trơn nhẵn. Có 1 cái cây mọc trong 1 cái bọc bằng xi măng và được treo lủng lẳng giữa đường. Trong đêm tối tôi tưởng như mình đang nghe thấy tiếng gươm giáo xủng xỏen của quân sĩ Pharaoh Thutmose III của Ai Cập, đang leo ra khỏi những cái giỏ lớn mà Hòang Đế đã dâng tặng cho tổng trấn Canaanite, thật ra đó là 1 chiêu thức con ngựa thành Trois khác mà thôi, để rồi bất ngờ tấn công thành phố đang say ngủ , mở màn cho sự cai trị của Ai Cập ở đây mãi tới năm 800 trước CN.
Buổi chiều, tôi đi ngang 1 công viên nhỏ buồn, thấy 1 bà cụ già tóc bạc phơ , ngồi trên băng ghế sọan những cành hoa tươi bó thành 1 bó … cụ ngồi đó, 1 mình, cho tôi thấy, thật ra thời gian nơi đây không hề đứng lại ….
----- hết fin the end -----
Bonus 1:
Bữa đi gặp wá chài cô gâu chú gể dẫn nhau chụp hình trong mấy con đường nhỏ lót đá đã mòn dấu thời gian ( và màu của thời gian nữa, màu thời gian không xanh / màu thời gian tím ngắt ... )
Giống hòang tử dẫn công chúa chạy trốn wé ....
Và đây là viên cai ngục ác độc sa đọa
Bonus 2:
Bạn có biết:
Jaffa, tên tiếng Ả Rập là Yafo, nằm ở phía Nam Tel Aviv, bên bờ Địa Trung Hải. Đây là 1 thương cảng xưa cũ, nổi tiếng là 1 trong những thành phố cổ xưa nhất địa cầu. Jaffa chịu ảnh hưởng của rất nhiều nền văn hóa, do vị trí địa lí và quá trình lịch sử bị chiếm đóng bởi nhiều dân tộc, nên tên gọi của nó cũng có rất nhiều í kiến về nguồn gốc. Có giả thiết cho rằng tên gọi của nó được gọi theo tên của 1 trong các con trai của Noah, ngài Japheth, sau cơn Đại Hồng Thủy, ông này đã xây nên thành phố này … Kinh Thánh đã nhắc tới Jaffa 4 lần, hiện nay Jaffa trở thành 1 phần của Tel Aviv, trung tâm kinh tế của Israel với tên gọi Tel-Aviv Jaffo, nhằm nâng tầm vóc của Jaffa lên cũng như cho Tel Aviv 1 cái tên heritage.
[ còn hình chợ trời Jaffa nữa mà để tìm đã kikiki wăng trong laptop gòi]
