Monday, July 12, 2010
Miley's 1st birhday party
Friday, June 11, 2010
Những buổi chiều êm

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối …
[ Xuân Diệu – Tương tư chiều]
Thật ra, những buổi chiều êm, đối với rất nhiều người, là giờ phút bắt đầu của hội lễ. Vào thời khắc tàn đi của ngày, kết thúc 1 tour mệt nhọc với nắng và bụi và lang thang xứ lạ với những con người xa lạ, là lúc được về lại với SG, và với những người ta quen thân để bắt đầu hội lễ. Thường đám hướng dẫn chúng ta hẹn hò ở Ciao, hay Lahabana, nói chung là 1 quán càfê nào đó có không gian đủ rộng rãi cho những tấm thân mệt mỏi được thoải mái và lười biếng duỗi ra, có âm điệu đủ êm đềm để xoa dịu những cái đầu đã phơi nắng cả ngày và có đủ kiên nhẫn để chờ đợi cả lũ lao nhao tề tựu đủ lẫn có đủ sức chịu đựng sự ồn áo náo nhiệt của những bầu máu nóng sôi nổi. Nếu đó là ngày không tour thì càng là 1 lí do để chiều êm phải là hội lễ. Đi tour phải trang điểm để che chắn ánh mặt trời nhiệt đới gay gắt từ trên trời đổ xuống và từ mặt nước hắt lên, nhưng không đi tour thì chiều đó lại càng phải điểm trang. Cứ chiều êm xuống là 1 quán càfê hay có khi đứng ngồi phất phơ ngay trước Opera house, rồi khi đông đủ là 1 quán ăn ngon như Cây Tre, Hương Đồng, Hàn Quốc … nếu trễ hơn nhiều thì là Tân Hải Vân. Hôm cả bọn đi Bonsai, gặp bao nhiêu là gương mặt quen thuộc. Bonsai lúc đó mới ra đời còn non hiền ngoan ngoãn. Sau ăn uống là 1 càfê nữa, hoặc là xuống lề đường ăn chè, hoặc là leo lên lầu 23 nhảy nhót.
Có những buổi chiều êm tour ôm gọn luôn tới tối. Đó là lúc kiếm ra tiền nhiều hơn đối với nhiều người và cũng là lúc mệt mỏi chán nản hơn với 1 số người khác. Mệt mỏi là khi tour bao gồm ăn tối mà ăn tối lại ở trên tàu ( trên sông Sài Gòn, dĩ nhiên. Ah cũng có lúc lênh đênh trên
Đó là lúc mệt mỏi. Còn lúc vui là lúc chiều êm chuẩn bị đi tiếp tour option. Massage hoặc là dinner. Dĩ nhiên dinner trên Bonsai. Dĩ nhiên để bán được dinner ta phải khuyên khách skip lunch. Dĩ nhiên tour có lunch excluded. Dĩ nhiên khách sạn phải xa trung tâm.Thành ra dĩ nhiên ta hốt được 1 số bạc đáng kể. tài xế thì cứ 1 em 2 đồng vô cùng cảm kích. Có 2h chờ đợi mà thôi. Thời hoàng kim dinner là Kouni, với lại pandaw úp chym đau chym ( up stream down stream). Phê là tour có half day free mà lại hem có Củ Chi. Thành ra mình có thể bán, 1 em 25 đồng ( giá hồi đó hem bít giờ sao nha). Kouni hồi đó ngon, hem bít giờ sao. Nói chung cái gì lên đến đỉnh rồi cũng phải xuống. Bonsai cũng vậy. Giờ bán Bonsai dinner đâu có dễ, cũng không lời mấy vì giờ mắc wá. Hồi đó buffet mà có 17 đồng thôi, lại có salsa cho mà nhảy, tha hồ bán. Ta thích bán 1 phần vì tiền 1 phần vì có tie a yellow ribbon round the old oak tree - if you still want meeeee, sông nước mênh mông và 1 con tàu gỗ. Có bữa ra tàu bằng xích lô vì triều cường, không biết đâu là bờ sông đâu là dòng sông.
Còn không bán ăn tối thì bán massage. Thời hoàng kim của massage là Ofakim. Dĩ nhiên ta phải chia cho trưởng đoàn, mà có hề chi vì tất cả những gì ta phải làm chỉ là 1 cuộc điện thoại. Còn lại tự trưởng đoàn lo liệu. 1 tuần 3,4 xe , có khi dồn chung vô 1 tối. Dành nhau massage, ai bán xong trước gút danh sách trước sẽ được massage sớm về ngủ sớm. Còn trâu chậm phải uống nước đục đi massage lúc 11h khuya. Hình như khoảng 15 tuần như thế, có đêm xong xuôi khách yên vị cởi truồng nhắm mắt rồi thì ta chạy xe về nhà một mình, ghé lề đường Thái Văn Lung ăn tô bánh canh.
Thì những lúc bận rộn với tiền ta vẫn có bạn hiền chờ ta. Có khi cả bọn ngồi trên những chiếc ghế xoay trong mimi spa chờ ta xong xuôi rồi cùng nhau băng qua đường ăn chè Nam Bộ. Vô cùng ấm áp.
Những buổi chiều êm còn hoài trong tâm tưởng của ta là không gian thoáng đãng của những năm đầu thập niên 80, trên bãi cỏ trước rạp Rex và trên đầu thì ríu ran ngàn ngàn cánh én ngập trời. Giờ Eden bị đập, những cánh én đó sẽ đi đâu về đâu?
Chiều êm ái thêm nữa là khi có mùi mát lạnh và thơm tho của những nhà hàng SG đầu thập niên 80. 1 cái mùi kì lạ éo tả nổi, cộng với tiếng bát đĩa lanh canh, mà ngày xưa chỉ cần đẩy cánh cửa kính của Maxim hay Caravelle, bước vô , là hồn ta sẽ tràn ngập. vậy mà bây giờ không 1 cái nhà hàng nào có được, biết tìm kiếm nơi đâu?
Cũng có lúc chiều êm rơi xuống theo những giọt mưa lạnh lẽo. Nếu ở trong thành phố sẽ thấy những bóng người bị mưa nhuộm đen kịt bước qua những vũng nước đọng 1 cách vội vã như đang trốn chạy. Nếu ngồi trên xe bus sẽ thấy wa cửa xe rắc đầy hạt nước là những bóng người ngồi buồn bã chờ xe nổi bật trên nền những bảng quảng cáo sáng rực. Nếu nằm ở trong phòng vào 1 chiều mưa, lắng nghe mưa, và nghe “ rồi nhiều đêm hoang mang lang thang những con đường …”, thấy tà áo xanh của Phương Vy bay trên nền trời chiều biếc,chỉ thấy ta tan loãng vào hư vô.
Nhưng theo ta chiều êm ái nhất là 1 chiều ta thong dong chạy xe về nhà, khi thành phố dần lên đèn, và trong xóm tiếng nồi niêu khua leng keng, và mùi cơm tối nóng sốt đón ta từ ngoài ngõ. Tưởng chiều là lúc cô đơn hiu quạnh nhất, thật ra là lúc có thể đầm ấm nhất mà ta không biết về lại đó thôi.
Saturday, February 27, 2010
Baby I'm back

vậy thì ngày mai tết nguyên tiêu, lão bà bà ta đây sẽ cùng với các trai đẹp gái sinh khỏa thân iu nước ngồi chồm hổm khoan thai lấy bánh mì đặc guột nóng ròn quệt zô nước xào me trên dĩa ốc mỡ mà bình thơ dưới vầng nguyệt lộng lẫy nha nha. Sẵn đây lão bà bà xin hân hạnh giới thiệu tập thơ đầu tay chưa xuất bản lần nào đã tái bản lần 2 của nhà thơ nổi tiếng chưa ai biết đến: Nguyễn Tiên Yên ô ỳe
Tập thơ được in trang nhã, với tựa đề vô cùng đứng đắng sẽ được bật mí trong post lần sau, do nhà xuất bản Black Horse Haus xuất bản. Lời giới thiệu do nhà dâm thư học Tàng Kinh Các chấp bút, lời bàn do tiến sĩ dục lạc học Nguyễn Nhược Ngu bàn ( ủa sao blog này hem cóa icon là sao là sao), và buổi gặp gỡ dưới vầng nguyệt nguyên tiêu ngày mơi sẽ là 1 buổi dịch thơ này từ tiếng Yoni sang tiếng Hebrew ô ỳe, người dịch sẽ là nhà dịch giả lừng danh Linga Nguyễn teng teng teng tèng ...
Vậy đi, mai sẽ có bài tường thuật.
PS: to già Tàng kưng, số đt nè 09 03 878 161
